Chơi xong trở về đã là khi tối muộn, trên con đường mòn chỉ còn vang tiếng cười lanh lảnh của Mẫn Kỳ. Khi cả hai về tới, trăng đã lên rất cao, từ dưới nhìn lên chỉ có thể thấy một vùng trắng nhạt nhàn tản giữa nền đêm nhung huyền.
– Về đến nhà rồi.
Mẫn Kỳ tươi cười nhìn hắn, nhanh chân chạy trước vào trong, bỏ lại hắn đứng ngây ngốc tại chỗ. Đây là nhà của hai người, không giống đại điện uy nghiêm của hắn ngày đêm đốt lò hồng rực, cảnh sắc trăm năm không đổi mang gió xuân ấm nồng giữa chốn tiên nhân lạnh lẽo. Nơi đây tiêu điều, mùa thu tới mang hết thảy màu sắc đi, keo kiệt trùm lên sắc nâu vàng lẫn lộn giữa chốn hồng trần. Căn nhà của hai người cũng chỉ dám nói “đủ che nắng che mưa” mà thôi. Vậy mà đáy lòng hắn lại cảm nhận được ấm áp mình chưa từng có trước kia giữa chốn hồng trần tiên nhân vẫn luôn miệng khinh thường coi như một nơi dung tục nhất thế gian.
Tiếp tục đọc